31.10.2020.
Những chiếc băng rôn hình mặt quỷ, những bộ trang phục ô hợp, lòe loẹt đủ màu sắc, những tiếng nói cười xôn xao cả một dãy... tất cả đã đủ để làm náo loạn cho cả một sân trường. Dưới những ánh đèn "vạn hoa" trên nền trời tối đen như mực, tôi đi vào, ngơ ngác nhìn ra xung quanh, mặt cứ đờ đẫn hệt như vừa mới tỉnh dậy vậy. Bước lại gần tấm áp-phích được ghim ở một góc tường, tôi dán mắt nhìn vào một hồi lâu, vừa nhìn vừa đánh vần thành từng chữ, thật đúng y như kiểu đánh vần của học sinh lớp 1 vậy: "Hallo... ween"...
À, ra hôm nay là Halloween, khả nào hôm nay tôi cứ ngó thấy những khuôn mặt được phủ lên một lớp trang điểm trông thật là kì dị.
Khi còn chưa kịp định thần lại, tiếng nhạc báo hiệu mở đầu lễ hội đã vang lên thật là inh ỏi, thúc giục tôi đi tìm ghế cho có chỗ ngồi. Sau một hồi "vất vả" với cái mông, đôi mắt tôi cuối cùng cũng đã dán được lên phía sân khấu trường. Thế nhưng, tất cả vẫn chỉ đều tối đen như mực. "Chắc có lẽ là do họ còn muốn để mọi người phải chờ đợi, nên thành ra mới để tối đen như vậy" - tôi tự nhủ.
Tuy nhiên, suy nghĩ trong đầu còn chưa có được lâu, tiếng nhạc đã lại thất thần vang lên, những giai điệu "xập xình", ánh đèn sáng chói lọi vào khắp mọi nơi - tất cả đã đủ để làm cho cả một sân trường náo loạn thêm một lần nữa. Sau những lời chào và giới thiệu đầu tiên về chương trình, đêm hội Halloween đã được khai mạc và bắt đầu - tất nhiên lại là bắt đầu với những tiết mục ngó mà hoa cả mắt.; thú thật thì, vì đây là năm cuối cấp mà tôi còn ở lại trường, hơn nữa năm nay lớp tôi lại tham gia dự chính - một điều rất hiếm có mà tôi từng thấy, vậy nên tôi đã quyết định sẽ ngồi dậy và đi đến đây, chứ nếu biết trước là chương trình sẽ có những tiết mục "hoa mắt", "hở hang" như vậy, có lẽ tôi đã nằm ngủ ở nhà.
Tuy năm nay thể lệ chương tình cũng như bao năm khác, nhưng vì dịch bệnh, phần cũng vì lí do thời gian; mà lần này cả 4 lớp trong 2 khối 8, 9 sẽ gộp chung lại thành một nhóm, cùng biểu diễn một tổng tiết mục. Lớp tôi tuy dự cùng với các em lớp dưới, nhưng trong màn đơn diễn của lớp, 4 bạn nữ của lớp tôi đã nhảy rất "căng", dưới những tiếng nhạc nghe đến chói cả tai, những miếng da thịt được che sao cho cố tình "hở"; tuy nhảy thì cũng đều, cũng đẹp thật đấy (vì đã mất bao nhiêu công sức để luyện tập từ hơn cả tháng trước cơ mà!), thế nhưng, để đối với một tiết mục biểu diễn "người lớn" như thế này, nhiều lúc có khi tôi còn chẳng dám đưa mắt lên để nhìn các bạn tôi "nhảy".
***
Một tiếng, rồi hai tiếng, sự ngán ngẩm và buồn chán trong lòng tôi đã bắt đầu dâng lên. Nhìn ra xung quanh, những đám đông đua nhau mà hò hét cả một dãy, rồi người biểu diễn cứ biểu diễn, còn người mặc vẫn cứ mặc; cứ đều đều qua vài chủ đề, tiết mục như thế, tôi bắt đầu chán dần... nhìn những đoàn người đã bỏ đi thành từng lớp, tôi quyết định sẽ đứng dậy và bỏ đi về theo. Thế nhưng, khi vừa ra đến cổng, bất chợt tôi lại bị gọi giật tên lại. Quay ra tìm người gọi, bỗng tôi thấy độc một cánh tay ở góc cầu thang trường đang vẫy gọi tôi. Ban đầu là ngơ ngác, rồi vì tò mò mà tôi lại bước ra chỗ cầu thang để nhìn lên cánh tay đang vẫy gọi tôi kia, nhưng cuối cùng, nó lại biến mất.
Dù cho sự tò mò có thể giết chết con mèo đi chăng nữa, nhưng vì muốn tìm hiểu xem bàn tay đó là của ai, hơn nữa cũng vì bây giờ chưa hết chương trình, nếu về sớm thì dự là sẽ rất chán, nên tôi đã trèo qua cái tay vịn thang để qua cái cầu thang bị chắn hết cả lối, rồi hối hả đuổi theo cái "bóng tay" đó.
Đi được một hồi, tôi đã tót lên được tầng 3, rồi tầng 4. Nhìn ra chung quanh, chẳng có nổi một bóng người nào ở đấy cả. Thở hồng hộc một lúc, tôi lại tiếp tục trèo lên, thế nhưng vừa chưa kịp cất bước, bất giác tôi đã lại thấy "bóng tay" đó tiếp tục vẫy gọi tôi ở bên góc tường nối với tòa nhà bên cạnh trường. Không đợi để bóng thoắt lâu, tôi liền chạy theo để "bắt tay" người đang vẫy tay tôi. Thế nhưng, lại một lần nữa, "nó" đã biến mất. Ngơ ngác một hồi vì còn chưa hiểu mô-tê gì, tôi mệt quá, liền gục người đi...
***
Lát sau, khi tôi tỉnh lại, cõ lẽ lúc này tôi cũng đã đỡ mệt hơn, vậy là tôi lại quyết định tiếp tục đi "đuổi" tiếp. Thế nhưng, bất ngờ đôi mắt của tôi lại đảo xuống phía sân trường mà nhìn ra. Ở đó, đêm hội Halloween vẫn đang tiếp diễn, những bạn học sinh "hở hang" vẫn cứ đua nhau mà nhảy múa quanh sân khấu; nhìn lên trời, có lẽ ông trời đã nhắm mắt đi ngủ từ lâu, để lại cả một không khí trời đêm u ám sớm bao trùm trong ngày Halloween. Những ánh sao sáng vằng vặc đêm hôm đó đã ánh lên trong mắt tôi, lộ ra một vẻ thật xúc động và cũng thật bâng khuâng, như chợt là tôi đã quên đi sự tò mò của mình trong một lúc...
Chẳng lẽ, Halloween sắp kết thúc rồi chăng?
@Nguyễn Minh