Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp văn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2020

HALLOWEEN - NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG

31.10.2020.

Những chiếc băng rôn hình mặt quỷ, những bộ trang phục ô hợp, lòe loẹt đủ màu sắc, những tiếng nói cười xôn xao cả một dãy... tất cả đã đủ để làm náo loạn cho cả một sân trường. Dưới những ánh đèn "vạn hoa" trên nền trời tối đen như mực, tôi đi vào, ngơ ngác nhìn ra xung quanh, mặt cứ đờ đẫn hệt như vừa mới tỉnh dậy vậy. Bước lại gần tấm áp-phích được ghim ở một góc tường, tôi dán mắt nhìn vào một hồi lâu, vừa nhìn vừa đánh vần thành từng chữ, thật đúng y như kiểu đánh vần của học sinh lớp 1 vậy: "Hallo... ween"...

À, ra hôm nay là Halloween, khả nào hôm nay tôi cứ ngó thấy những khuôn mặt được phủ lên một lớp trang điểm trông thật là kì dị.

Khi còn chưa kịp định thần lại, tiếng nhạc báo hiệu mở đầu lễ hội đã vang lên thật là inh ỏi, thúc giục tôi đi tìm ghế cho có chỗ ngồi. Sau một hồi "vất vả" với cái mông, đôi mắt tôi cuối cùng cũng đã dán được lên phía sân khấu trường. Thế nhưng, tất cả vẫn chỉ đều tối đen như mực. "Chắc có lẽ là do họ còn muốn để mọi người phải chờ đợi, nên thành ra mới để tối đen như vậy" - tôi tự nhủ.

Tuy nhiên, suy nghĩ trong đầu còn chưa có được lâu, tiếng nhạc đã lại thất thần vang lên, những giai điệu "xập xình", ánh đèn sáng chói lọi vào khắp mọi nơi - tất cả đã đủ để làm cho cả một sân trường náo loạn thêm một lần nữa. Sau những lời chào và giới thiệu đầu tiên về chương trình, đêm hội Halloween đã được khai mạc và bắt đầu - tất nhiên lại là bắt đầu với những tiết mục ngó mà hoa cả mắt.; thú thật thì, vì đây là năm cuối cấp mà tôi còn ở lại trường, hơn nữa năm nay lớp tôi lại tham gia dự chính - một điều rất hiếm có mà tôi từng thấy, vậy nên tôi đã quyết định sẽ ngồi dậy và đi đến đây, chứ nếu biết trước là chương trình sẽ có những tiết mục "hoa mắt", "hở hang" như vậy, có lẽ tôi đã nằm ngủ ở nhà.

Tuy năm nay thể lệ chương tình cũng như bao năm khác, nhưng vì dịch bệnh, phần cũng vì lí do thời gian; mà lần này cả 4 lớp trong 2 khối 8, 9 sẽ gộp chung lại thành một nhóm, cùng biểu diễn một tổng tiết mục. Lớp tôi tuy dự cùng với các em lớp dưới, nhưng trong màn đơn diễn của lớp, 4 bạn nữ của lớp tôi đã nhảy rất "căng", dưới những tiếng nhạc nghe đến chói cả tai, những miếng da thịt được che sao cho cố tình "hở"; tuy nhảy thì cũng đều, cũng đẹp thật đấy (vì đã mất bao nhiêu công sức để luyện tập từ hơn cả tháng trước cơ mà!), thế nhưng, để đối với một tiết mục biểu diễn "người lớn" như thế này, nhiều lúc có khi tôi còn chẳng dám đưa mắt lên để nhìn các bạn tôi "nhảy".

***
Một tiếng, rồi hai tiếng, sự ngán ngẩm và buồn chán trong lòng tôi đã bắt đầu dâng lên. Nhìn ra xung quanh, những đám đông đua nhau mà hò hét cả một dãy, rồi người biểu diễn cứ biểu diễn, còn người mặc vẫn cứ mặc; cứ đều đều qua vài chủ đề, tiết mục như thế, tôi bắt đầu chán dần... nhìn những đoàn người đã bỏ đi thành từng lớp, tôi quyết định sẽ đứng dậy và bỏ đi về theo. Thế nhưng, khi vừa ra đến cổng, bất chợt tôi lại bị gọi giật tên lại. Quay ra tìm người gọi, bỗng tôi thấy độc một cánh tay ở góc cầu thang trường đang vẫy gọi tôi. Ban đầu là ngơ ngác, rồi vì tò mò mà tôi lại bước ra chỗ cầu thang để nhìn lên cánh tay đang vẫy gọi tôi kia, nhưng cuối cùng, nó lại biến mất. 

Dù cho sự tò mò có thể giết chết con mèo đi chăng nữa, nhưng vì muốn tìm hiểu xem bàn tay đó là của ai, hơn nữa cũng vì bây giờ chưa hết chương trình, nếu về sớm thì dự là sẽ rất chán, nên tôi đã trèo qua cái tay vịn thang để qua cái cầu thang bị chắn hết cả lối, rồi hối hả đuổi theo cái "bóng tay" đó.

Đi được một hồi, tôi đã tót lên được tầng 3, rồi tầng 4. Nhìn ra chung quanh, chẳng có nổi một bóng người nào ở đấy cả. Thở hồng hộc một lúc, tôi lại tiếp tục trèo lên, thế nhưng vừa chưa kịp cất bước, bất giác tôi đã lại thấy "bóng tay" đó tiếp tục vẫy gọi tôi ở bên góc tường nối với tòa nhà bên cạnh trường. Không đợi để bóng thoắt lâu, tôi liền chạy theo để "bắt tay" người đang vẫy tay tôi. Thế nhưng, lại một lần nữa, "nó" đã biến mất. Ngơ ngác một hồi vì còn chưa hiểu mô-tê gì, tôi mệt quá, liền gục người đi...

***

Lát sau, khi tôi tỉnh lại, cõ lẽ lúc này tôi cũng đã đỡ mệt hơn, vậy là tôi lại quyết định tiếp tục đi "đuổi" tiếp. Thế nhưng, bất ngờ đôi mắt của tôi lại đảo xuống phía sân trường mà nhìn ra. Ở đó, đêm hội Halloween vẫn đang tiếp diễn, những bạn học sinh "hở hang" vẫn cứ đua nhau mà nhảy múa quanh sân khấu; nhìn lên trời, có lẽ ông trời đã nhắm mắt đi ngủ từ lâu, để lại cả một không khí trời đêm u ám sớm bao trùm trong ngày Halloween. Những ánh sao sáng vằng vặc đêm hôm đó đã ánh lên trong mắt tôi, lộ ra một vẻ thật xúc động và cũng thật bâng khuâng, như chợt là tôi đã quên đi sự tò mò của mình trong một lúc...

Chẳng lẽ, Halloween sắp kết thúc rồi chăng?

@Nguyễn Minh






Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2020

Khi trời mưa

Cái trời mưa ấy, ai mà chẳng ghét. Ấy vậy mà, hôm nay trời lại mưa, lại còn nghe nói có thể có cả mưa nặng hạt nữa chứ. Mà đã là mưa rồi thì điều tốt đẹp gì còn có thể xảy ra?

Thế những, điều còn tốt đẹp hơn cả (đối với tôi) đó lại là trong lúc tôi đang thong thả đi xe đạp thì những hạt mưa đã bắt đầu rơi lấm tấm trên đầu. "Chết tiệt, canh đúng lúc thế nhỉ!" - Tôi mỉa mai thầm trong bụng.

Thế rồi, hai cẳng chân của tôi bắt đầu co giò đạp thục mạng, một phần vì sợ mưa sắp đuổi đến tận gót chân, phần còn lại là do tôi không mang theo cái áo mưa bên mình (xui xẻo thay!).

Trên đường khi đó, xe cộ đã bắt đầu thưa thớt dần đi, thay vào đó là lốm đốm những hạt mưa đã bắt đầu nhuộm đen trên các mặt đường. Nhưng mà tôi mặc kệ hết thảy, tôi cứ chỉ cắm cúi đạp thật nhanh sao cho về nhà sớm nhất có thể là được. Hừ, trời với cả mưa, xấu xí! Xấu xí cả!

Nhưng đột nhiên, vào thời khắc đố, bất giác trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ: "Không biết, khi trời mưa thì sẽ... Như thế nào nhỉ?"

... Có lẽ, điều đầu tiên khi trời mưa đó chính là người tôi không ít thì nhiều cũng sẽ ướt như chuột lột.

Khi trời mưa, tôi cũng sẽ chẳng cho gì ngoài đôi mắt để nhìn, đôi chân để đạp cùng với chiếc xe đạp cọc cạch để đi.

Khi trời mưa, tôi lại tự nhủ thầm, chẳng lẽ ông trời đang khóc hay sao mà trời lại mưa to, lại còn làm liên lụy đến cả những người khiến họ phải "dở khóc dở cười" theo nữa chứ?

Khi trời mưa, tôi đạp xe đi có thể với vận tốc lên tới hơn trăm ki-lô-mét trên giờ, vừa đi vừa lái như một tay "lái lụa" chính hiệu vậy!

Khi trời mưa, tôi bắt đầu mệt dần, dù sao thì tôi cũng khát nước lắm chứ, nhưng mà chẳng nhẽ lại phải há mồm ra để hứng mưa axit uống sao?

Khi trời mưa, xe máy, thậm chí là cả xe đạp điện còn vượt nhanh hơn cả tôi. Tôi bắt đầu đuối dần, thật mệt, tôi tự hỏi không biết mình phải cố gắng để làm gì? Dù sao thì đằng nào tôi chẳng ướt cho rồi?

Khi trời mưa, tôi bắt đầu nhớ nhà, giờ đã sắp đến giờ cơm tối rồi, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu món gì đây?

Khi trời mưa, bất chợt lòng tôi lại buồn, cứ như một cái của nợ mà mình muốn vứt thế nhưng nó cứ trồi lên, trong suy nghĩ của tôi lại bắt đầu hiện lên những câu chuyện buồn cũng như xấu hổ mà tôi đã và đang phải trải qua, đau đầu quá, thật khó hiểu làm sao!

Khi trời mưa, tôi sợ, sợ bị ướt như chuột lột, sợ lạc, sợ thủng lốp giữa đường, tôi sợ mắt tôi sẽ lòe đi trên những nền đèn xanh đỏ dần hiện lên khi đêm đến, nếu như tôi có mệnh hệ gì... biết đâu?

Khi trời mưa, tôi chẳng nghĩ được cái gì nữa.

Khi trời mưa...

Trời mưa...

Mưa...

Tôi về đến nhà. Vừa đúng lúc mưa tạnh, thì ra trời cũng chỉ mưa bụi một chút, chắc ông trời hết hứng khóc rồi. Đến cuối cùng nỗi sợ trong lòng tôi cũng đã dần kết thúc, dù sao thì tối nay mẹ tôi cũng sẽ nấu món sườn xào chua ngọt, món ăn mà tôi "special" yêu thích, vậy cho nên...

Như cắt ngang dòng suy nghĩ , bất giác tôi quay người ra, ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời. Sau cơn mưa, một vòm cầu vồng bảy sắc không hẹn mà đã xuất hiện lung linh trên trời xanh kia. Thế nhưng lần này nó lại khác, màu vàng của ánh hào quang xung quanh nó lại sáng rực lên như lửa, rực rỡ như khi ánh mặt trời chói chang của bình minh mới lên vậy.

Bây giờ thì, tôi lại tự hỏi, chẳng nhẽ... Mưa lại đẹp tới vậy sao?

@Nguyễn My








Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020

Tương lai của ai?

10 tuổi: Bố mẹ dặn bạn phải HỌC GIỎI, để sau này có được 1 công việc ỔN ĐỊNH, rồi còn kiếm tiền nuôi thân

14 tuổi: Bố mẹ tiếp tục dặn bạn phải CỐ HỌC THẬT GIỎI, để thi được vào 1 trường CẤP 3 tốt, rồi còn thi ĐẠI HỌC nữa.

18 tuổi: Bạn thi đỗ vào 1 trường ĐẠI HỌC, đúng như tâm nguyện của bố mẹ. Với 1 chuyên ngành cũng khá hot, mà bạn nghĩ là xã hội sẽ cần.

22 tuổi: bạn TỐT NGHIỆP đại học, nhưng chuyên ngành của bạn lại không dễ tìm việc như bạn nghĩ. Mấy năm đầu bạn phải chạy shipper, rồi Grab, Be,...đủ thứ nghề để kiếm sống

26 tuổi: bạn tìm được 1 CÔNG VIỆC, tiền lương không nhiều, nhưng cũng tạm ỔN ĐỊNH. Bạn thường xuyên phải làm muộn đến tận khuya để hoàn thành xong công việc của mình

30 tuổi: bạn KẾT HÔN, cô ấy do 1 người quen giới thiệu cho bố mẹ bạn. Bạn chưa muốn cưới do lương còn chưa đủ nuôi thân, nhưng rồi để chiều lòng bố mẹ, bạn gật đầu đồng ý.

34 tuổi: Sức khỏe bạn ngày càng yếu đi, công việc thì ngày một nhiều hơn, lời hứa thăng tiến lại tiếp tục được lùi vô thời hạn. Cô vợ rỉ tai bạn: "Con trai mình tháng sau lên mẫu giáo lớn, song ngữ 7 triệu/tháng". Bạn nhíu mày, cô ấy to tiếng: "Anh đã như vậy, anh muốn con cũng như anh sao?" Bạn lặng đi, rút điện thoại chuyển khoản cho vợ thêm 3 triệu, tiền ấy bạn tính sẽ tự thưởng cho mình bộ Vest mới, vì mới được tăng thêm 10% lương sau 3 năm cống hiến hết mình.

38 tuổi: Thằng bé vào lớp 1. Cô chủ nhiệm nói: "Năm đầu tiên rất QUAN TRỌNG ! Phụ đạo một tháng khoảng 3 triệu". Bạn lặng đi. Đang tính đi học 1 khóa đầu tư để thoát nghèo, nhưng thôi, thấy người ta bảo đầu tư cho con cái là khoản đầu tư mang lại lợi nhuận tốt nhất.

42 tuổi: Thế rồi nó cũng sắp lên được cấp hai, thầy chủ nhiệm nói: "Năm ĐẦU TIÊN rất quan trọng", bạn cười: "vâng, em đang tính cho cháu đi học thêm". Dự định năm nay mua 1 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, nhưng chắc thôi, lo cho con ăn học trước đã, rồi tính sau.

46 tuổi: Một ngày, khi vừa đi học về, thằng bé chạy đến ôm bạn và nói: "Ba, con muốn học Piano. Ba mua cho con 1 chiếc đàn nha". Câu "Ba làm gì có tiền" những năm tháng gần đây, bạn đã nói quá nhiều, nhưng lần này không hiểu sao KHÔNG NÓI NÊN LỜI.

50 tuổi: Con trai thi được vào 1 trường ĐẠI HỌC cũng không tồi lắm, chắc có lẽ cũng tốt hơn trường bạn ngày xưa. Như vậy là tốt rồi. Lại đúng chuyên ngành của bố. Chắc giờ cũng dễ tìm việc, nhưng mà học phí sao lại cao vậy nhỉ? Không biết còn phải đầu tư cho nó học đến bao giờ.

54 tuổi: Hôm nay con trai bạn TỐT NGHIỆP đại học. Bạn lấy hết cam đảm, xin cấp trên kém hơn bạn 15 tuổi cho phép được nghỉ buổi sáng, tới trường dự lễ tốt nghiệp của con. Rồi còn đi mua cho nó cái XE MÁY nữa..ĐÃ HỨA mấy năm nay rồi, mà ngày nào nó cũng hỏi.

58 tuổi: Bạn đi làm về sau 1 chầu nhậu say khướt với Sếp, chỉ thẳng mặt thằng con: "Mày suốt ngày lông bông, chọn cái nghề tử tế mà làm, dẹp mẹ ba cái thứ ĐAM MÊ VỚ VẨN đi". Ấy thế thôi mà lại thành cãi lộn. Chỉ nhớ mang máng câu cuối nó nói: "Con không muốn sống CUỘC ĐỜI NHƯ BA". Bạn phát hiện ra mình đã già, không đủ lý lẽ để nói lại nó, chỉ biết hét lên: "Tao là thằng bố của mày đấy!" Ấy thế mà nó cũng bỏ nhà đi mấy ngày

62 tuổi: Bạn nghe nói nhà nước chính thức cho tăng tuổi hưu của nam lên 65. Tin vui nhất trong cuộc đời, vậy là được NGỒI KHÔNG hưởng lương thêm 3 năm nữa. Thằng con cũng nói đến chuyện kết hôn. Vậy là lại phải chạy vạy lo cho nó cái đám cưới, để được như CON NHÀ NGƯỜI TA

66 tuổi: Vậy là bạn đã NGHỈ HƯU được gần 1 năm. Bạn 1 mình nhâm nhi chén rượu cùng mấy cái chân gà luộc. Sống bằng đồng lương hưu quả không dễ dàng. Sau từng đó năm đi làm, thu nhập cũng có tăng, mà sao kiếm được đồng nào, là hết đồng đó. Hơn 40 năm làm việc cật lực, chỉ để dành tiết kiệm được có vài chục triệu. Không hiểu sao nước mắt bất chợt ứa ra, chắc là do rượu cay quá, chứ gần THẤT THẬP CỔ LAI HY rồi, ai lại khóc như đứa trẻ vậy?

70 tuổi: Cả nhà làm lễ MỪNG THỌ cho bạn. Thằng con tặng bạn 1 chuyến du lịch Phú Quốc, vì cả cuộc đời vất vả, CHƯA CÓ DỊP đi nhiều. Nửa kia bên bạn cũng đã 40 năm cuộc đời; cãi vã, bất đồng cũng nhiều, mà có vẻ như cũng lâu rồi chưa được đi đâu. Lần này có lẽ cũng là cơ hội để cả hai HÂM NÓNG tình cảm. Chuẩn bị cả tháng trời, khi chỉ còn vài ngày nữa là lên đường, thì hỡi ôi, Covid khiến hãng bay hủy chuyến vô thời hạn

74 tuổi: Năm Covid thứ 4, thế giới hiện giờ chỉ còn 1 nửa. Covid thực sự đã mang đến 1 KẾT QUẢ VÔ CÙNG TỒI TỆ mà năm đó loài người không bao giờ có thể mường tượng ra. Mọi người gọi nó là cái búng tay của Thanos. Giờ mọi thứ đã trở nên bình thường, thiên nhiên đã dần phục hồi trở lại, không khí đã trở nên trong lành hơn rất nhiều, biển đã xanh lại như xưa. Bạn quyết định sẽ cùng người vợ đã gắn bó và hy sinh cả cuộc đời cho gia đình, sẽ đi chơi một chuyến. Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi từ trong nhà ra đầu ngõ mua thuốc rồi quay về.

78 tuổi: Bạn nằm trên giường bệnh, tỉnh lại sau cơn mê, xung quanh là toàn bộ người thân bạn bè, đồng nghiệp..vợ và con bạn bắt đầu khóc...Bạn nhận ra...bạn đang ở rất gần NGƯỠNG CỬA TỬ THẦN..Bạn muốn để lại chút tài sản cho con cháu, nhưng chợt nhớ ra, mình cũng đã bán sạch để chữa bệnh mấy năm qua. Đột nhiên bạn tự hỏi: Mình thực sự đã CHẾT từ khi nào? Bạn nhớ lại khoảnh khắc Khi bạn nhận tấm bằng TỐT NGHIỆP đại học. Rồi bạn tự hỏi, mình có thực sự đã 1 lần nào đó DÁM SỐNG cho BẢN THÂN mình???
Câu hỏi dường như quá khó để trả lời. Bạn nhắm mắt và lại 1 lần nữa, như hàng trăm lần trước đó...

(Nguồn: sưu tầm)


Không tiêu đề...

Đôi khi chúng ta cũng nên học cách tha thứ, tha thứ những gì người đó đã làm với ta, tha thứ với những gì xã hội này đã gây ra với ta, tuy khó khăn nhưng khi chúng ta tha thứ được mọi chuyện thì lòng sẽ bớt sự hận thù, ghen ghét còn hơn là việc mỗi ngày bạn ra đường, bạn phải đối diện với xã hội với một ý nghĩ trả thù một cách mệt mỏi và đau đớn, kể cả khi bạn đã trả thù được họ thành công thì liệu lòng bạn có nguôi không? Vậy nên, đừng vì lòng mà mất đi tâm, cái não bạn có tốt hay không còn nằm ở việc bạn có biết kiểm soát cảm xúc của mình không và đôi khi, sống tốt lại là một cách trả thù tốt nhất.

Chiếc ví và điều cần phải nghĩ

Có một cô gái muốn mua một chiếc ví màu vàng rất đẹp, nhưng lại có một người bạn với với cô rằng cái ví này không đẹp bằng cái ví màu cam kia, thế rồi hai người bắt đầu tranh cãi xem cái ví nào đẹp hơn, tranh cãi với nhau to đến mức nghỉ chơi với nha chỉ vì một chiếc ví
Vậy bài học rút ra ở đây là gì? Đó là quan điểm của người khác dù đúng hay sai, hãy cứ im lặng, đừng tranh cãi! Vì sao? Trong cuộc đời này có rất nhiều trường hợp bạn thích cái này nhưng họ lại thích cái kia hơn và chê bạn, vậy thử hỏi, nếu người đó ghen tị với bạn hay đơn giản chỉ là đóng góp ý kiến và vốn vấn đề đó chẳng to tát, cũng chẳng hưởng gì tới cuộc sống của bạn thì tại sao bạn phải tranh cãi với họ xem ai sai ai đúng, nếu chúng ta làm thế, chẳng phải chúng ta là kẻ sân si hay sao? Vả lại, bạn có thể chiến thắng trong cuộc tranh cãi đó, nhưng liệu họ có phục bạn không, hay chỉ coi bạn là kẻ hiếu thắng, thậm chí còn phá hỏng cả một mối quan hệ bạn bè nữa.
Vậy nên "quan niệm khác biệt, đừng cố tranh cãi"

4 kiểu tranh cãi giúp bạn luôn chiến thắng - Thần Tài

Đối phó và giáo dục; Ai sai ai đúng?

Có một người bạn của tôi luôn than thở rằng cô giáo của người bạn đó là một cô giáo thiên vị, đối với những bạn con nhà giàu nhưng học giốt, cô luôn ra tay giúp đỡ, còn đối với những học sinh bình thường khác thì cô chỉ dạy qua loa cho xong, mặc dù bố mẹ cậu ta đã phải trả hàng chục triệu cho một tháng học. Cậu ta tuy rất muốn nghỉ học nhưng bố mẹ lại không đồng ý, buộc cậu phải học ở đây đến hết năm học. Cho nên, từ đó cậu hòa vào với các bạn học sinh khác, luôn tìm cách đối phó với cô, mới hôm nay thôi, cậu ấy nói cậu ấy đã cướp sách giải bài tập để chép đáp án vào BTVN của cô. Thực tình lúc đó tôi cũng nghĩ cậu ấy làm vậy là đúng, nhưng rồi khi cậu ta bắt đầu kể về một bạn học sinh giốt con nhà giàu trong lớp học thêm của cô đứng đầu lớp vì cô được ba mẹ nó hối lộ thì tôi lại bắt đầu thấy không đúng
Thứ 1 : Chi trả 10 triệu cho 1 tháng học ở đây thì không phải là nhà giàu sao, chẳng lẽ bạn ý đi học chùa?
Thứ 2 : Đối với những bạn học giốt đấy, tất nhiên là cô phải giúp đỡ một cách tận tình rồi, đâu phải đến cả học sinh giỏi như bạn ấy mà cô còn phải giúp
Thứ 3 : Nếu thực sự cô có thái độ như thế, thì tại sao bố mẹ bạn ấy không phát hiện được mà đến lượt bạn ấy?
Sau khi xem xét kĩ lại, tôi bất chợt phát hiện ra một khái niệm của con người hiện nay : giả dụ có một cô nhân viên nọ rất bất bình khi phải làm một công việc nặng nhọc và công việc ấy có giá trị 10 triệu nhưng tiền được trả chỉ có 5 triệu, cô ấy nói : tại sao tôi phải làm một công việc 10 triệu khi mà tôi chỉ được trả 5 triệu? Thế là cô ấy bắt đầu làm biếng, tìm mọi cách để trốn tránh công việc mà vẫn được hưởng 5 triệu. Cô ấy có vẻ rất lời nhưng không, trong khi cô ấy cố trốn tránh công việc thì lương của cô ấy vẫn thế trong khi những người khác họ đã thăng cấp lên thành trưởng phòng hưởng lương 100 triệu, vậy chẳng phải cô ấy rất lỗ sao? Nếu cô ấy chịu làm việc thì chức trưởng phòng trăm triệu cũng sẽ thuộc về cô ấy, cũng như bạn tôi vậy, cậu ta vốn là một học sinh giỏi, được 100 điểm đối với cậu ấy cũng rất dễ dàng, nhưng việc cậu ta ghen tị với những học sinh giốt con nhà giàu đó thì cậu đã thấy không công bằng, từ đó cậu ta luôn tìm cách đối phó với cô để không thấy bất công bằng nữa, nhừn thực sự cậu ta đã nhầm : Trong khi cậu ta vẫn đang tìm cách đối phó với cô thì những bạn học sinh giốt kia đã học giỏi hơn, và tích lũy nhiều kiến thức hơn cho họ còn cậu ta vẫn chỉ dậm chân tại chỗ, chê bai những người đã từng học giốt hơn cậu ta
Vậy nên tôi đã hỏi cậu ấy : Chẳng lẽ cô có thể cho tất cả các bạn đó được điểm 10 hay sao? Tại sao cậu không thử cố gắng một lần, nếu cậu chỉ luôn tìm cách đối phó với cô thì cậu vẫn giốt thế thôi, còn nếu cậu vào đây với mục đích tích lũy kiến thức thì tại sao phải làm những trò hèn hạ đó?
Đúng vậy, việc chúng ta học hay làm việc là để tích lũy kiến thức, chứ không phải tự dưng người ta dâng tiền cho bạn để bạn chẳng làm gì cả, nếu chúng ta tích lũy được hết mọi thứ ở công việc đó, thì cho dù đãi ngộ tệ đến mức nào thì khi bỏ việc bạn vẫn có thể tìm được một công việc tốt hơn với những kiến thức đó
Mọi người chúng ta đều có suy nghĩ rằng tại sao tôi phải làm cho anh trong khi tôi chẳng nhận được thứ gì cả! Nếu thế thì anh cũng sẽ không có được chất lượng công việc tốt với tôi thôi, thiết nghĩ nếu chúng ta không biết nhìn xa trông rộng, chỉ biết lợi ích cho hiện tại mà không biết tích lũy cho lợi ích lâu dài thì chúng ta vẫn sẽ mãi đứng đó, đứng sau lưng người khác mà thôi.

Những năm đầu đời quan trọng như thế nào?

Mới đây thôi, cậu bạn của tôi đã quyết định việc chỉnh đốn lại cách ăn nói và cư xử của mình, tôi thấy tuy là hơi muộn nhưng cũng rất vui vì dù sao cũng đã tình ngộ
Tạm gọi người đó là B - B là một cậu bạn rất hào sảng và nhiệt tình, tôi và B đã từng chơi với nhau từ hồi cấp 1 tới giờ nên cũng có thể nói là thân. Duy chỉ có 1 điều mà tôi không thích ở cậu ấy, đó là cách hành xử và ăn nói
Còn nhớ hồi tôi mới vào cấp 2, B đã nhiệt tình xung phong lên giới thiệu bản thân với cả lớp bằng một giọng hết sức là chói tai, lời nói của B thậm chí còn hơi thô lỗ nữa, làm cho một lúc sau các thầy cô bên lớp khác hỏi ở lớp có đánh nhau à? Sau khi giới thiệu xong, thậm chí B còn gọi giật tôi lên và quàng vai bá cổ tôi, nói với tôi rằng "Đây là anh em của tớ đó, người này tuy hiền lành thế thôi chứ hổ báo lắm đó!". Khi đó ai cũng nhìn tôi như thế tôi đang bị B dìm hàng công khai vậy. Tôi ngượng đến tái mặt, đầu cúi gằm xuống bàn suốt cả buổi hôm đó vì quá ngượng. Thực ra lúc đó tôi đã có ý nghĩ nghỉ chơi với B nhưng nghĩ lại thì B cũng rất tốt bụng và biết giữ lời hứa, tôi nhờ gì B cũng cố gắng giúp đến cùng, nên tôi đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", tự ngẫm tưởng rằng giá như cậu bạn B của tôi khéo ăn nói hơn một chút thì sẽ tốt bao nhiêu!
Sau đó dần dần tôi cũng có những người bạn mới, và B cũng vậy, nhưng cách đây mấy tháng B có nói với tôi B đã nghỉ chơi với mấy bạn đó rồi, tôi hỏi tại sao, B liền bực tức nói : Mấy đứa đó toàn mấy đứa adua, nịnh hót, đến lúc tớ mới nói có vài câu thì bọn nó đã nghỉ chơi rồi, cái bọn khốn nạn đó cậu còn nhắc lại làm gì nữa cho mệt! Thực ra không phải tôi không biết, những ngườu bạn của B cũng rất tốt bụng, hiền lành và học giỏi như B vậy. Nhưng tôi nghĩ mấu chốt vấn đề ở đây lại nằm ở cách ăn nói của B, nhiều lần thậm chí khi nghe B nói, tôi còn tưởng B đang hét vào mặt tôi vậy. Tôi đã cố giải thích rất nhiều lần với B rằng nên tạo ấn tượng tốt với người khác ngày từ đầu nếu không sẽ bị coi là một người xấu và dần dần mọi người sẽ xa lánh cậu ấy. Thậm chí lúc đó B còn nói với tôi bằng giọng khinh bỉ : "Ấn tượng? Còn lâu, tớ là tớ nên tớ có quyền hành xử như tớ muốn, còn nếu họ không thích tớ thì vấn đề là ở bọn họ, không phải tớ!"
Và đúng như tôi dự đoán, vấn đề của B đã dần hiện ra : Sau 1 năm học đầu tiên, mọi người đều coi B là một kẻ bắt nạt, mọi việc từ việc học, đi chơi hay tham quan đều chẳng có ai dám rủ B đi cũng vì B quá thô lỗ và cộc cằn, toàn làm mất lòng người khác mặc dù cậu ta không hề như vậy, giờ tôi thấy B như một kẻ bị cô lập trong lớp vậy, thật đáng thương

Qua đó, chúng ta thấy được rằng để được mọi người có ấn tượng tốt về bạn thì trước hết bạn phải tạo ấn tượng thật tốt đối với họ ngay từ lần gặp đầu tiên đã. 1 năm đã là quá đủ để chúng ta định hình được tính cách của chính mình trong xã hội và dần đi vào quỹ đạo với mọi người, cũng như B vậy, trong 1 năm đầu, cậu ta luôn tạo ác cảm và ấn tượng xấu về B mặc dù B không hề như vậy. Giá như lúc đó B cố gắng chình sửa lại hành vi của mình thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Có một số người sẽ nói rằng, việc tạo ấn tượng tốt với người khác thực ra chỉ là sự giả tạo lúc đầu vì thực sự những người đó không như thế thì sao? Chẳng lẽ lừa dối người khác là tốt ư? Thật ra là không, tạo ấn tượng tốt ở đây không có nghĩa là bạn phải giả tạo, mà cái ấn tượng ở đây là ấn tượng về cá tính, phong cách và tư tưởng của chính mình, vì chính những ấn tượng đó đều tạo nên con người mình và sẽ là nền tảng cho cuộc sống tương lai của bạn. Còn về những tính xấu của bạn, tôi không bảo là chúng phải giấu những cái xấu đó đi, mà chúng ta phải chỉnh sửa lại những tính xấu đó của mình, vì khi bước vào một môi trường mới, để hòa hợp với họ, chúng ta buộc phải có tinh thần trách nhiệm và sự chín chắn mà những điều ở đây đều là tốt cho ta về mặt lâu dài
Mong rằng mỗi chúng ta đều hiểu thế nào để tạo được ấn tượng tốt với mọi người, tránh việc quá thô lỗ hay quá giả tạo, chỉ cần là chính mình thì bạn cũng sẽ đều được mọi người yêu quý.


@Nguyễn Minh

Về Nhà Đi Con: Đáng để suy ngẫm

Sau khi xem xong phim "Về nhà đi con" tập hôm nay xong làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Đứa con của bà Hạnh - là người con bất hiếu, ngổ ngáo, lừa lọc và xảo trá, cậu ta sẵn sàng lừa dối mẹ mình đến chết đi sống lại chỉ để bán được cái sổ đỏ trị giá 4 tỷ và việc hắn ta sẽ làm tiếp theo là nướng hết vào cờ bạc. Đây thậm chí là một ví dụ điển hình của rất nhiều gia đình hiện nay. Nếu có xét đi thì cũng phải xét lại, tại sao người con đó lại bất hiếu, lại đam mê, nghiện ngập cờ bạc tới vậy, tới cả mức phải lừa cả mẹ mình để có tiền chơi bạc. Tôi nghĩ là nhiều người sẽ thấy người mẹ ở đây rất đáng thương, nhưng tôi thì tôi lại thấy đáng trách vô cùng. Vì sao? Vì trong những tập trước, người con luôn luôn vòi tiền mẹ, thậm chí cướp đồ trong nhà để bán đi lấy tiền chơi bạc, nhưng người mẹ thậm chí quá buông thả, cùng lắm là chỉ mắng tát con vài câu mà cũng chẳng làm được gì, bất lực với đứa con của mình. Thực ra, tôi thừa biết, cậu con trai nếu không có người mẹ giúp thì cũng chẳng chết được, vậy mấu chốt vấn đề ở đây là nằm ở cách nuôi dạy con của người mẹ Bà Hạnh mà chúng ta biết trong phim là một người rất hiền lành và chất phát, và đó cũng là lý do khi mà cậu con trai luôn chỉ đòi hỏi thì người mẹ cũng chỉ biết cho mà không biết dạy con rằng, sự cho đi cũng phải có sự nhận lại, từ đó việc cậu ta vòi tiền mẹ 1, 2 ba lần một ngày cũng là quá thường, nhưng chỉ cần khi người mẹ không cho mượn tiền, thì cậu ta liền biến thành một kẻ ăn cháo đá bát, sẵn sàng chà đạp mẹ chỉ để có tiền Trong xã hội thường có một khái niệm như thế này : Khi con của mình gặp khó khăn, người mẹ sẽ vui vẻ giúp đỡ, kể cả đến lầm thứ 2, 3 người mẹ vẫn cố gắng xoay sở để giúp đỡ con, không đòi lại, cũng không nhắc nhở người con đó, hoặc kể cả khi có nhắc nhở, thì việc đòi hỏi từ con cái cũng đã thành một thói quen, họ cũng không hề biết rằng những vấn đề nhỏ lại tích tụ lại thành một vấn đề lớn, và như một quả bom nổ chậm vậy, chỉ cần làm nó phồng nên là mọi thứ cũng sẽ trở nên tan hoang, cũng như vậy, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía người cha người mẹ đó, những người hiền lành và chất phác kia, thông cảm và cùng chia sẻ với họ trong khi mắng chửi đứa con trai kia là đồ ăn cháo đá bát, thậm chí có người còn cảm khái "thương thay tấm lòng cha mẹ", nhưng cái thực sự ở đây là sự dung túng và nhu nhược của những bậc cha me đã tạo nên những kẻ ăn cháo đá bát đó mà họ không hề hay biết Sự lương thiện ở trường hợp nào cũng không hề xấu, nhưng chỉ khi không đúng thời điểm và cũng không đúng cách thì sẽ là một sự độc ác kinh khủng nhất được hình thành dưới vỏ bọc lương thiện. Cũng như người mẹ trong phim vậy, bà ấy luôn luôn tha thứ và dung túng cho những tội lỗi mà cậu con trai đã gây ra, chỉ cho đến khi người mẹ hoàn toàn bất lực thì cũng là lúc đứa con đó đã cướp hết mọi thứ từ tay bà ấy mà ấy cũng không biết rằng, chính sự bao dung và lương thiện của mình đã hại chết chính mình. Sự lương thiện bất nguyên tắc chính là cái ác to lớn nhất thế gian, nó nguy hại ở chỗ làm xáo trộn khả năng phán đoán của chúng ta, thậm chí còn làm mất đi lí trí. Từng có một đám buôn người bị bắt, nhưng vẫn có người thương hại chúng : "Cũng vì miếng cơm manh áo cả thôi!" Thế gian này luôn có vô vàn người lương thiện nhưng lại thiếu người lí trí và giỏi kiềm chế, khi sự lương thiện được cho đi một cách mù quáng và thiếu lí trí thì nó sẽ trở thành cái ác độc địa nhất, vì nó mượn danh sự lương thiện để tạo ra vô số kẻ thủ ác Thiết nghĩ nếu mỗi chúng ta tự hiểu cách để cho đi sự lương thiện một cách không mù quáng hay không tự biến mình thành một kẻ ăn cháo đá bát thì mỗi chúng đều sẽ đều được nhận lại yêu thương bởi : "Không phải nhận lại mới cho đi, mà bạn phải biết cho đi thì mới được nhận lại"

Xem trọn bộ Về nhà đi con Full HD | VTV Giải Trí | VTV Online


Đừng bắt em phải quên: Xem mà muốn quên luôn!

Đó giờ định lên kế hoạch review toàn bộ cái phim Đừng bắt em phải quên mà lười quá nên cuối cùng cũng quên luôn! (Hì ^^). Hôm nay vừa mới xem cái phim này xong, tất cả những gì có thể nói chỉ là: NHẠT! Vì sao nhạt? Diễn xuất dở, đạo diễn dở, biên kịch dở, biên tập quay phim cũng... dở? Phân đoạn cần cao trào thì cắt cảnh luôn chuyển sang cảnh khác? Nhạc lồng không hợp với hiệu ứng cảm xúc phim? Rồi tình tiết, hệ thống tuyến nhân vật, phân vai cũng chả ra đâu vào đâu?? Ví dụ đơn giản thôi: Chình ình một thằng chủ nợ và một con nợ đang cố tình phá hoại công ty Luân? (Là công ty chuyên về gì thì thấy không có nói) Rồi Dũng lộ mặt kiểu gì mà như đúng rồi vậy? Không một dấu hiệu, cảm xúc hay thậm chí là tình tiết nào để khán giả biết luôn?? Hay tệ nhất là cái mối tình của thầy trò với các câu nói của thầy Thanh Sơn sến súa đến nỗi đi vào lòng đất và cái nụ cười thì nhìn như mếu, khóc thì như cười toe toét của Quỳnh Kool?? Nói gì thì nói chứ tập dở nhất phải là tập cuối! Pháp lý kiểu quần què gì mà Luân vừa vào lại ra tù luôn, pháp lý kiểu quái gở gì mà quả báo cho tiểu tam phá hoại gia đình Luân lại chỉ là lên xe và... hết? Sự vô lý và phi logic cùng với những nhân vật nhấn nhá thoại đến từng câu từng chữ xuyên suốt 30 tập phim cứ như là muốn đấm vào mặt khán giả vậy! Xem mà ức chế vô cùng! Quá vô cùng! Phim Đài Loan mấy trăm tập bắt chước theo thì chẳng ăn ai, giờ lại thêm cả cái mục sân khấu vào nữa thì phim là thể loại phim gì bây giờ?...

@Nguyễn Minh

Đừng bắt em phải quên" bị khán giả chê nhạt, là phim tệ nhất của ...

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

Nhà trọ Balanha: Thật khó hiểu?

Bữa nay xem phim "Nhà trọ Balanha" thấy nó lạ quá đi. Không hiểu sao Bách ngay từ đầu đã sai lè lè ra còn về cố giải thích với Nhiên, vậy nếu là Nhiên chắc Nhiên cũng không chịu nổi rồi, vậy sao lúc sau câu chuyện lại hướng thẳng về Lâm như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm và cứ thế kết thúc đến cuối phim ta? Thấy phim nó cứ kì kì, không một câu chuyện trọng tâm nào để nhấn mạnh, mà hóng nhất cái biên kịch, quay phim, đạo diễn thì lại chẳng ngó ngàng thấy đâu. Đúng là... buồn ghê.

@Nguyễn Minh

Gửi bạn...

Cho mình hỏi bạn nhé, bạn luôn cho mình là giỏi nhất, là thông minh nhất. Vậy thứ hỏi cái não bạn thông mình nhưng cái cách ứng xử lại có vấn đề thì bạn có đáng để làm người thông minh không? Vậy nên trong mọi hoàn cảnh nào, đừng nên tự phán xét một cách chủ quan về người khác, kẻo : Cười người cười mình đó bạn ạ!

@Nguyễn Minh




Vô tình cười vào sự mất mát của người khác, cũng là một động cơ của tội phạm?

Một động cơ gây nên tội phạm có lý thuyết không chứng minh được, nhưng về mặt thực tế thì ai cũng có thể hiểu.

"Tôi không hạnh phúc như họ. Tôi phải khiến họ cảm thấy như tôi"

"Tại sao tôi không thể hạnh phúc? Tại sao cô ta lại được hạnh phúc còn tôi thì không?"

Đó chính là sự đố kỵ vô hình. Khi hai người đang hạnh phúc như nhau mà một người bị đánh mất đi hạnh phúc thì kể cả khi không phải do người kia gây ra, họ cũng coi như người kia là mục tiêu, là kẻ thù... chẳng vì lý do gì cả. Thực ra để hiểu cách suy nghĩ của những kiểu người này rất đơn giản, thông thường thì là:

"Nếu hạnh phúc có giới hạn của nó, khi tôi lấy được hạnh phúc của họ thì tôi sẽ được hạnh phúc còn họ thì không"

Thực ra mấu chốt của vấn đề ở đây là, họ không hiểu rằng họ có thể tự tạo cho mình hạnh phúc, không cần phải lấy từ người khác. Vậy nên, khi có người đánh mất đi hạnh phúc vốn có của mình, họ sẽ sẵn sàng chà đạp người khác chỉ vì họ đố kỵ đến cùng cực.

Những loại người này luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Vậy nên đừng bao giờ cười vào sự mất mát của người khác hay là làm gì đó có lỗi với họ, bởi khi họ tìm ra được lý do để hãm hại bạn, nó cũng sẽ chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

@Nguyễn Minh

Birdemic: Dở đến nỗi chúa cũng phải khóc thét

Birdemic: Shock and Terror, bộ phim của vị đạo diễn Việt kiều James Nguyễn ra mắt vào năm 2010 được xem là "kiệt tác điện ảnh" dở ...