Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản văn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản văn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2020

Hoa mười giờ

"Hôm nay, bông hoa mười giờ của tôi đã chết.

Có lẽ, do hôm qua đột ngột có tận mưa rào xuất hiện, nên bông hoa mười giờ của tôi mới chết như vậy."

Hí hoáy cây bút với cuốn nhật ký sặc sỡ màu sắc một hồi, An bất giác đảo mắt nhìn ra, trước mặt nó, độc một bông hoa mười giờ đã rũ xuống, xám màu và ũng nước từ khi nào.

Nhìn ra chậu hoa với vẻ ủ rũ, đôi lúc An lại "chậc, chậc" lên vài cái rồi cũng gục đầu xuống theo, y như cái cách mà bông hoa mười giờ héo trước trước mặt nó vậy.

Bất giác, từ đằng sau, một bàn tay thô ráp chạm vào vai An, nó quay ra, là bố. Thực ra, ông đã đứng trông nó viết từ lâu. Như ra vẻ mới biết chuyện, bố nó hạ người xuống rồi bắt vai nó, hỏi hệt như ông Tiên hỏi cô Tấm vậy:

- Sao trông con lại buồn thế?

- Bông hoa mười giờ của con đã chết.

- Nếu vậy, sao con phải buồn? Chúng ta cũng có thể mua một chậu khác về trồng mà?

- Nhưng nó mới chỉ mọc lên ở nhà mình có được một ngày, vậy mà ngay hôm sau, nó đã chết rồi.

Như hiểu được nỗi buồn trong lời nói của An, bỗng bố nó cười:

- Phải rồi nhỉ? Bông hoa này đã nở lên từ hạt giống con chăm bẵm suốt tận hai tuần cơ mà.

- Bố ơi, thế tại sao trời lại có mưa hả bố? Tại sao nó lại không thể không có mưa? Nếu không có mưa, thì bông hoa mười giờ này vẫn sẽ thật tươi tốt biết bao!

- Bố cũng không biết nữa, nhưng bố đoán chắc là do ông trời khóc đây con ạ!

- Nếu ông trời khóc mà còn khiến những thứ khác phải liên lụy theo thì thật là quá đáng bố nhỉ?

- Đúng rồi, nhưng bố nghĩ, có khi những giọt nước mắt từ trên trời đó lại là của thần chết đấy con ạ!

- Tại sao thần chết lại phải giết những bông hoa đẹp như thế hả bố?

- Dù cho có đẹp hay không, thứ gì cũng sẽ phải mất đi thôi. Như là con người vậy, có thể hôm nay con còn thấy bố như thế này nhưng đến khi bố lớn tuổi hơn rồi, rất có thể lúc đó con sẽ già đi và sẽ thành như bố, và có lẽ lúc đó bố sẽ không còn như bây giờ nữa...

- Vậy rồi bố cũng sẽ chết ạ?

...

Bố An không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ gật đầu. Ông đứng dậy và quay người đi vào nhà. Qua hướng nhìn của An, dáng vẻ chững chạc và già dặn của bố nó đã làm nó suy nghĩ một hồi lâu...

Như phát hiện ra được một điều gì đó, An lại quay người ra nhìn chậu hoa một lần nữa. Ở đó, đã từng có một bông hoa mười giờ rất xinh đẹp, nhưng vì thần chết, mà nó đã chết đi, cũng như bản thân nó vậy, rồi nó cũng sẽ chết đi, nhưng nó cũng chưa biết nó sẽ chết đi như thế nào, chỉ biết rằng bông hoa mười giờ mà nó trồng đã từng rất xinh đẹp, đẹp như một viên đá quý vậy.

Dù cho sự nuối tiếc và thất vọng có lớn đến nhường nào, thì thời gian vẫn sẽ phải qua đi, và mọi thứ vẫn sẽ phải tiếp tục.

@Nguyễn My




Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020

Nhìn từ nhiều góc độ, bạn không hẳn là đúng nhất

Có hai người nọ sinh sống cùng nhau, đó là bạn và người còn lại, bạn và họ đều có hạnh phúc và có một cuộc sống thật tuyệt vời như bao người khác.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến khi hạnh phúc của cả hai đều bị đe dọa, và bằng một cách nào đó, may mắn thay, một sự hạnh phúc chỉ đến từ một người, và người còn lại, thì không...
Bằng tất cả sự vui mừng và sự may mắn vô tận, bạn đã nở một nụ cười, nở một nụ cười vui vẻ trước sự đau khổ của người vừa bị đánh cắp đi hạnh phúc của chính mình, thật khốn nạn xiết bao. Sẽ có người nói bạn phải vui mừng là đúng rồi, sẽ có người nói người còn lại phải được an ủi, dịu dàng, có người thì sẽ nhẫn tâm nói rằng người còn lại mới chính là người ngu ngốc nhất khi đánh mất đi hạnh phúc của chính mình, nhưng nhìn từ phía khách quan nhất mà nói, người còn lại đã sai, nhưng không có nghĩa là bạn cũng đúng.
Tiếp theo câu chuyện, khi người còn lại biết bạn nở một nụ cười hạnh phúc trước mặt họ, người còn lại tràn ngập sự ghen tị và đố ki đến cùng cực và bằng suy nghĩ đó, người còn lại đã tấn công và trả thù bạn.
Họ làm bạn với bạn, lấy đi tất cả sự hạnh phúc bạn đang có, và khiến bạn phải tức giận, ghen tị và đố kị cùng cực với người còn lại, điều mà người còn lại muốn bạn phải như vậy, phải đau khổ, như họ vậy...
Bạn thốt lên, TẠI SAO? TẠI SAO BẠN LẠI LÀM THẾ VỚI TÔI? TÔI ĐÃ LÀM GÌ BẠN CHỨ?
Bạn không thể hiểu được suy nghĩ của người còn lại như thế nào, bạn chỉ hiểu có một điều, chỉ vì một lời nói vô tình của bạn, tất cả, tất cả lại vô tình đẩy bạn vào bước đường cùng, chẳng vì lý do gì rõ ràng cả. 
Thật điên rồ! Thật vô nhân tính! Tại sao chỉ vì một điều nhỏ nhoi như vậy mà bạn lại lấy đi hạnh phúc của tôi? 
Bạn không hiểu thế nào là độc ác cả, thực ra người độc ác ở đây không phải chỉ có tôi, khi tôi đau khổ, bạn vô tâm mỉm cười trước mặt tôi, khi bạn đau khổ, bạn lại đay nghiến tôi như kẻ thù vậy. Bạn vẫn chưa hiểu sao? Bạn hóa ra cũng chỉ là một bản ngã của tôi, chỉ là bạn hạnh phúc hơn tôi thôi...
Nói dối! Tôi sẽ không bao giờ là một con người như bạn cả, không bao giờ!
Không phải bạn cũng đang như tôi, như khi tôi đứng trước mặt bạn, lúc tôi đang đau khổ sao?
...
Khi cái chân mình đau, không ai có thể nghĩ đến cái chân đau của người khác, tuy tôi sai, nhưng bạn cũng không hẳn là đúng.
Đứng từ nhiều góc độ mà nói, bạn chưa bao giờ tốt hơn tôi cả, bạn chỉ là một người an phận, giả vờ tốt bụng và sẵn sàng chà đạp lên người khác bằng sự vô tâm của chính mình thôi, bạn không thấy sao?
Có những điều đôi khi bạn không thể hiểu được, những điều mà nó thật sự tinh tế và sâu sắc đến nỗi nó có thể giết chết sự tồn tại của bạn, bất kỳ lúc nào...
Đứng từ góc độ của bạn, người kia sai.
Đứng từ góc độ của người kia, bạn sai.
Đứng từ góc độ của người ngoại cuộc, nhìn thấy ai làm gì sai là sai, ai làm gì đúng là đúng.
Bạn nhận ra rằng, trên đời này chưa bao giờ có đúng sai, chỉ có việc đứng nhìn từ góc độ nào đúng hơn mà thôi.
Có thể người kia sai vì họ đã phá hoại hạnh phúc của bạn một cách vô cớ, nhưng không có nghĩa là bạn đúng khi vô tâm chà đạp lên cảm xúc của người khác như vậy.
Vậy cho nên, đừng bao giờ đánh giá đúng sai chỉ khi nhìn từ một phía, bạn chưa bao giờ đúng, bạn cũng chưa bao giờ sai cả, chỉ là bạn thấy bản ngã của mình từ góc độ nào thì đúng hơn thôi, không liên quan gì.
Nhân sinh quan của mỗi người đều khác nhau, không ai bao giờ đúng, cũng không ai bao giờ sai, chỉ cần bạn suy nghĩ một chút, bạn cũng sẽ hiểu ra rằng điều mà người còn lại đang muốn nói với bạn là gì thôi.
@Nguyễn Minh

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

Một giấc mơ...

Hà Nội 22.12.19 
           " Cho dù có độc nhưng vẫn rất xinh đẹp
        Hay chính vì có độc nên mới thấy xinh đẹp?"



Một giấc mơ kỳ lạ. Tôi chưa từng bao giờ mơ về nó cả, nhưng đối với tôi giấc mơ đấy lại để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Đó là một giấc mơ của nỗi buồn và  những sự đau thương, nhưng cũng là một giấc mơ của sự giải thoát, tự do...

Trong đêm tối vắng khuya, mặt sông phẳng lặng, tôi lặng lẽ chèo thuyền ra giữa sông. Thực sự lúc đó rất huyền ảo thơ mộng, nhưng nó cũng thật là tối tăm. Tôi lặng người nhìn xuống dòng sông trôi. Đôi lúc lại có mấy con cá lặn lên lặn xuống, trông rất đẹp. Trên trời, trăng sáng vằng vặc. Bao trùm xung quanh là một khu rừng rậm sâu thẳm,...sâu thẳm và không có hồi kết. Dù rất muốn ở lại dòng sông thêm nữa, nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn phải chèo con thuyền tiếp tục tiến về phía trước. Con sông thật là dài, dài đằng đẵng tựa như một đời người vậy. Nhưng cuối cùng, tôi đã cán đến điểm kết của dòng sông. Điểm kết cuối cùng.

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi con thuyền, không biết là do ngồi lâu hay gì mà cảm thấy ê ẩm khó tả. Trong khi đang cố đứng vững lại thì tôi nhìn lên. Trước mặt tôi là một rừng hoa, hoa bỉ ngạn đỏ. Đối với tôi lúc đó loài hoa này thật kì dị, nhưng cũng thật là bí ẩn và quyến rũ, tựa như hoa hồng vậy. Trên rừng hoa đó có một lối đi rộng thênh thang, nhưng ít ra vẫn còn nhìn thấy phía cuối con đường. Tôi đi từng bước từng bước trên con đường đó, bỗng dưng tôi lại cảm thấy mơ hồ và rồi sau đó là trống rỗng vô hồn. Những hỷ, nộ, ái, ố trên trần gian này đều dần tan vào ánh đỏ của hoa. Tôi như  quên đi mọi thứ, quên đi những thứ tôi đã từng có, cứ thế tôi đi, đi mãi, đầu không quay lại, cứ thế bước tiếp...

Thế rồi ở cuối con đường rộng thênh thang đó, một bóng người đang đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi. Tò mò về bóng người đứng ở cuối đường, tôi bước thật nhanh, rồi chạy về phía đó. Cuối cùng cũng đến nơi. Trước mặt tôi là một đứa trẻ. Đứa trẻ đó không phải là một con ma đáng sợ, không hề. Đó chỉ là linh hồn của một đứa trẻ đã mất, có lẽ nó đang chờ tôi. Đứa trẻ đưa tay ra cầm tay tôi rồi kéo đi. Tôi đớ người, rồi cứ thế đi cậu bé đó. 

Ánh sáng chói lên, rồi tối dần, tối dần đi. Tôi nhìn xuống tay tôi, trên tay tôi hiện lên những đốm sáng li ti trên tay, thật đẹp biết bao, trông nó cứ như những con đom đóm vậy, cứ sáng dần, rồi mờ dần, rồi lại sáng dần, rồi lại mờ đi... đến cuối cùng, bằng một cách nào đó, tôi đã chìm vào một giấc ngủ sâu...

Tỉnh dậy, tôi đờ người ra một lúc, cái cảm giác lúc đó của tôi thật khó tả. Có lẽ đó là một giấc mơ của một đời người, một giấc mơ 100 năm, và đến cuối cùng, mọi thứ đều chìm vào một giấc ngủ sâu, thật sâu...

Vào đêm đó, một lần nữa, tôi đã mơ tôi nằm trên những đóa hoa bỉ ngạn đỏ vừa quyến rũ, xinh đẹp nhưng cũng thật ma mị, bí hiểm. Dù cho nó thật độc ác, nó thật tàn nhẫn, nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn nằm trên nó, quên đi những ký ức đau thương của trần đời thế gian...

@Nguyễn Minh

Birdemic: Dở đến nỗi chúa cũng phải khóc thét

Birdemic: Shock and Terror, bộ phim của vị đạo diễn Việt kiều James Nguyễn ra mắt vào năm 2010 được xem là "kiệt tác điện ảnh" dở ...